Lần đầu tiên Năm Thành chiêu hồi, Sáu Nguyên tha. Lần thứ hai Năm Thành cướp người thương yêu nhất của Sáu Nguyện, ông cũng tha. Hai mươi năm sau Năm Thành bằng thủ đoạn đã phạm nhiều vào tội ác, chà đạp lên tất cả, ông vẫn tha.
Nhưng đến lần cuối cùng khi Năm Thành “thản nhiên… đứng nhăn răng ra cười khi một con đàn bà ngoại quốc của tộc người ngày xưa đã sang đây mổ bụng, ăn gan người Việt mình… dám cầm dép đập vào giữa mặt công nhân… Đây là các nhục lịch sử, cái nhục quốc thể…” thì “thay mặt những thằng đã chết, những thằng đang sống” Sáu Nguyện không thể tha thứ.
Quả thực, với Sáu Nguyện “cuộc đời đã nếm đủ vui buồn, sướng khổ, học được bài học thể tất bao dung. Nhưng… chính cuộc đời nó lại bảo vẫn có những điều không thể bao dung, thể tất được. Nếu cái gì cũng nhắm mắt bỏ qua hết thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa”.