“Hỡi Đấng Sáng Tạo đáng nguyền rủa kia! Tại sao ngài lại tạo ra một con quái vật gớm ghiếc đến nỗi ngay cả chính ngài cũng phải quay lưng lại vì ghê tởm?”
Victor Frankenstein chưa khi nào xét tới hậu quả từ nỗi ám ảnh của mình. Với lòng sốt sắng ham muốn hiểu rõ và nắm bắt bí mật của cuộc sống, anh bỏ bê gia đình và bạn bè, cô lập bản thân khỏi thế giới, chẳng màng tới sức khoẻ của bản thân. Frankenstein lùng sục trong các nghĩa địa để thu thập nguyên vật liệu khi đêm đến; còn ban ngày lại nghiên cứu nơi căn phòng bí mật của mình, học hỏi từ những sai lầm và hoàn thiện một sinh vật mà anh tin rằng sẽ tôn thờ mình như một vị thần. Nhưng sự kiêu ngạo này không phải là tội lỗi của anh.
Dẫu đạt được thành công sau nhiều năm vất vả, Frankenstein lại kinh hoàng trước sự gớm ghiếc mà anh đã thắp lên ngọn lửa sự sống bên trong và ruồng bỏ tạo vật của mình. Frankenstein đã thực sự tạo ra một con quái vật, không phải bằng cách tạo hình sống động cho xác chết mà bằng việc từ bỏ sự sáng tạo của mình. Và giờ, con quái vật bắt đầu trả thù…