Từ năm 1885, nghĩa quân Yên Thế hưởng ứng phong trào Cần Vương theo lời kêu gọi của vua Hàm Nghi. Phải mất đến 10 năm, chính quyền thuộc địa của Pháp mới dập tắt được phong trào Cần Vương ở Trung Kỳ và Bắc Kỳ. Tuy nhiên ở Yên Thế, vùng trung du cách Hà Nội 60km, cuộc chiến do Đề Thám lãnh đạo vẫn tiếp tục tới 10 năm nữa, khiến người Pháp đau đầu.
Tác giả đánh giá Đề Thám là “một thiên tài về chiến thuật, luôn biết cách thích ứng với tình hình mới”. Ông đã sử dụng nhiều chiến thuật trong từng giai đoạn để tiêu diệt kẻ thù, và những khi yếu thế, ông lại giả hàng rồi sau khi khôi phục sức mạnh lại chiến đấu trở lại. Quân của ông cũng sở hữu vũ khí tối tân nhất, dồi dào và phần lớn sản xuất tại Pháp, bởi nghĩa quân đồi dào về tài chính.
Gendre tiếp cận nhiều tài liệu của các nhân vật đương thời như báo cáo của Công sứ Bắc Giang Richy, báo cáo của Chánh binh Demariaux, gi chép của Đại lý Nhã Nam Alfred Bouchet, hay lời khai của những nghĩa quân bị bắt hoặc kẻ phản bội để mô tả chi tiết cuộc chiến đấu của Đề Thám cho đến ngày cuối.
Sau những nỗi lực của chính quyền Pháp, với thuộc hạ mẫn cán như Lê Hoan, Chofflet, Bonifacy, quân Pháp mới dần triệt tiêu được những vây cánh của Đề Thám. Cuối cùng, theo kế sách của viên Giám đốc Vụ Chính trị thuộc phủ Toàn quyền Jules Bosc, người Pháp đã dùng biện pháp tung gián điệp trá hàng để sát hại thủ lĩnh.
Qua cuốn sách, người đọc biết tường tận cái chết bi tráng của Đề Thám, khi bị nhóm tàn quân cướp người Tàu được Pháp mua chuộc giả xin gia nhập rồi sát hại vào rạng sáng 10/2/1912.