Kỉ nguyên này đã cho thấy những sự bất công rất lớn trong kinh tế và sự uy hiếp hủy hoại môi trường, còn đời sống có vài phương tiện phong phú, thoải mái hơn và giảm bớt nghèo khó thì rõ ràng chưa thỏa đáng.
Kinh tế thị trường tự do có vẻ tạo ra hiệu quả kinh tế tối ưu nhất và con người có được nguồn lợi để thỏa mãn đời sống. Trong cách đo lường lợi ích quốc gia, kinh tế chỉ tập trung vào lợi nhuận và tiêu dùng, đồng thời ngăn chặn sự phát sinh lợi ích qua nhiều áp lực để xác định cuộc sống hiện đại của chúng ta.
Liệu một tín đồ Phật giáo có thể quan sát kinh tế, phải chăng trong đó con người được xem là quan trọng hơn sản phẩm, và sống ý nghĩa giá trị hơn sống hoang phí hay không?