Anh hai mươi tư tuổi, và đó là lần đầu tiên anh đến nhà chứa. Nick Gentry đã tự nguyền rủa mình vì những giọt mồ hôi lạnh toát ra trên mặt. Anh nóng bừng vì ham muốn, lạnh toát bởi nỗi khiếp đảm. Anh đã tránh điều này trong hàng năm trời, nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy tới nó bởi nhu cầu thể xác mãnh liệt. Khao khát giao hoan cuối cùng đã trở nên mạnh mẽ hơn sự sợ hãi. Buộc mình phải đi tiếp, Nick bước lên những bậc thang trong tòa nhà gạch đỏ của bà Bradshaw, nơi mua vui dành riêng cho những vị khách giàu có. Ai cũng biết rằng qua đêm với một cô em của bà Bradshaw sẽ tốn cả gia tài, bởi họ là những ả gái điếm được đào tạo chuyên nghiệp nhất Luân Đôn.
Nick sẵn lòng trả bất cứ cái giá nào mà người ta đòi. Anh đã kiếm bộn tiền nhờ vào việc làm một kẻ săn trộm thuê, và trên hết, anh thu được cả gia tài từ những vụ làm ăn trong thế giới ngầm. Cứ như thế anh đã trở nên khét tiếng. Mặc dù anh được phần lớn mọi người biết tới nhưng thế giới ngầm e sợ anh và đám cảnh sát phố Bow căm ghét anh bởi cho rằng anh là một địch thủ không có nguyên tắc. Về điều đó thì mấy gã cảnh sát đã đúng – anh thực sự không có nguyên tắc. Sự đắn đo cân nhắc cản trở công việc, và vì thế Nick không cần tới chúng.

