Đó là Antonio Jose Bolivar Proano, một lão già gần bảy mươi tuổi, mê đọc truyện tình yêu đầy bi kịch nhưng kết thúc có hậu, gu đọc sách này của lão được hình thành sau năm tháng liền chúi mũi ở thư viện trường nơi người quen giới thiệu và thử đọc một số các thể loại sách khác nhau.
Antonio đã sống trong rừng rậm của Ecuador gần bốn mươi năm, từ một anh thanh niên trở thành một ông lão, từ lòng căm hận rừng già khắc nghiệt đã cướp đi sinh mạng của người vợ thân thương đến khi bị mê hoặc bởi vùng đất mênh mông vô biên và vô chủ, từ một kẻ chưa từng nghĩ đến hai chữ “tự do” giữa chốn rừng sâu đến một người hưởng thụ một tự do không biên giới, từ lúc sống chung với người bản địa Shuar đến khi buộc phải rời đi và định cư tại ngôi làng nhỏ El Idilio. Bây giờ lão đã trở nên già yếu và không thích gì hơn là chìm đắm trong nỗi đau và nỗi thống khổ của những câu chuyện tình yêu rồi sung sướng ngập tràn khi đọc đến một kết thúc hạnh phúc.