Anh cố hết sức che giấu chứng ám ảnh đáng xấu hổ này, đôi lúc cũng hiệu quả. Rồi anh bắt đầu lo lắng về nụ hôn đầu đời, say mê công việc vẽ tranh hoạt hình. Suốt thời gian đó, một nửa năng lượng trong anh dành để sống cuộc sống bình thường, nửa còn lại “tận hiến” với những “nghi thức” ngày càng lố bịch mà chính anh đã duy trì để giữ bản thân an ổn.
Thế rồi, an ổn cũng mất.
Rơi vào tình trạng tồi tề nhất, Jason quyết định làm điều anh luôn được khuyên nhủ: tham vấn trị liệu và dùng thuốc. Chúng từng khiến anh hoảng sợ, và vẫn tiếp tục làm anh phát khiếp, nhưng chính chúng cũng lại giúp anh hồi phục.