Những hoài niệm với rất nhiều buồn vui và mơ ước của tuổi thơ, những kỉ niệm ân tình về các bạn văn, đời văn… Và rồi từ đó, người đọc dần dần sáng tỏ phong thái nghệ thuật, thân phận, nhân cách trong hành trình văn chương bền bỉ của Tô Hoài.
Với cách viết linh hoạt, biến hóa, các sự kiện được khai thác liền mạch liên tưởng và sự kiện đan xen lẫn nhau khiến cho những trang hồi ký từ Cỏ dại – Mùa hạ đến, mùa xuân đi – Những người thợ cửi – Đi làm – Hải Phòng – Một quãng đường – 1947 – Ông già ở Agra trong Tự truyện luôn có sức hấp dẫn đối với người đọc…