Truyện của Quế Hương mang tính thời sự cao, một phần vì chị viết tham gia một số cuộc thi phát động với một số chủ đề đương đại. Chị viết về AIDS, về trẻ em đường phố, về thanh niên, học sinh sinh viên hôm nay, về nạn đua xe, bắt trộm chó, phá thai, cơn sốt đất hay về trận đại hồng thuỷ vừa qua,… Đó là những mảng đề tài gần gủi với cuộc sống hôm nay. Tuy vậy điều đáng chú ý là chị đã khéo léo hay tài tình nhìn chúng dưới một nhãn quan vừa triết lý vừa hiện thực và đã xây dựng thành công thành những tác phẩm nghệ thuật, tránh được cái nề hoan hô cổ võ, rao giảng đạo đức “theo đơn đặt hàng”. Đọc truyện chị dù không có năm tháng cụ thể thế nhưng ta vẫn dễ nhận ra chúng đang xảy ra trên đất nước ta trong thập kỷ cuối của thiên niên kỷ thứ hai này.
Truyện của Quế Hương nói về những con người mà định mệnh nghiệt ngã của kiếp phù sinh đã dành cho họ những đau đớn đến xé tâm can người đọc. Đó là Tí bụi, là lão Tầm Xuân, là “ông Kẹ”, thằng Chuột, con Lỡ què, anh Ruộng hâm, vv.., những con người khốn khổ, cô đơn trăm cách như lẩn quẩn đâu đây quanh ta. Nếu tôi được phép đặt cho tuyển tập một cái tên thì đó là Những Mảnh Đời Nhỏ Nhoi.